Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng
Phan_15
“Không phải?” Lạc Tài Tần phấn khởi, Ngô Diệu thưởng cho anh một cái gối, “Ý em là, trước khi cưới không ở chung”.
Lạc Tài Tần bất lực, nhưng con gái có chút thẹn thùng là việc tốt, đành ôm cô dụi dụi.
Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, Ngô Diệu ngồi dậy chạy ra ngoài nghe.
Lạc Tài Tần thấy cũng tỉnh rồi, bèn ngồi dậy ra khỏi phòng, chuẩn bị lát nữa hẹn hò với cô. Tới phòng khách thấy cô đang nói chuyện điện thoại, “Tao biết rồi, được được, cứu mạng, tao biết”.
“Ai đấy?” Lạc Tài Tần đi tới, ôm lấy cô từ phía sai.
Người gọi tới cầu cứu vừa nghe thấy giọng Lạc Tài Tần, bèn lập tức hét lên, “A! Lạc Tài Tần, chồng em Diệu ơi, cứu với”.
Lạc Tài Tần nghe mấy chữ, “Chồng em Diệu” dù chẳng đầu chẳng đuôi nhưng thấy rất thuận tai, bèn ghé lại sát di động, “Ai đấy?”
“Em đây”. Trương Phi Phi vội vàng trình bày vấn đề.
“À! Graffiti phải không?” Dường như Lạc Tài Tần rất hứng thú, “Cái đấy thú vị phết, vẽ một mặt tường hả?”
“Ba mặt tường giao nhau, anh vẽ đã thì thôi”.
“Đúng giờ nhé!” Lạc Tài Tần lập tức nhận lời, “Lát nữa anh tới”.
“Oh yeah! Em đợi hai người ở công ty nhé!”
Ngô Diệu đặt di động xuống, vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Lúc nhận được lời yêu của Lạc Tài Tần, cô thường làm cơm cho anh, cô đọc sách dạy nấu ăn rồi suy nghĩ thêm một chút, là có thể làm ra những món ăn không tồi. Cô thấy mình cũng chẳng có mấy điểm hơn người, chỉ rất rảnh rỗi, thích nấu cơm cho người yêu, đó là một chuyện đầy thú vị.
Lạc Tài Tần bật tivi xem tin tức, vừa cầm bánh quy đút cho Champagne, vừa nói chuyện với Ngô Diệu đang ở trong bếp, “Diệu Diệu, em tới nhà anh ăn tối nhé?”
“Dạ?” Ngô Diệu đang nấu cà ti trong bếp, hỏi, “Tối nay à? Chỗ bố mẹ ạnh ấy hả?”
“Ừ!” Lạc Tài Tần cười gật đầu, “Bố anh mua một con cua hoàng đế rồi, ông biết em thích ăn cua mà”.
“Thật à?!” Ngô Diệu cầm muôi chạy ra, “Thế trước khi đi chúng ta mua ít đồ nhé! Tay không tới kì lắm. Mua gì thì được nhỉ!?”
“Hả? Đúng là con dâu tương lai biết điều ghê. Em mà tới là bố mẹ vui rồi!”. Lạc Tài Tần vừa nói vừa mở máy tình.
“Đúng tồi, Graffiti là gì thế?”
“Là một loại Graffiti đường phố khởi nguồn từ Âu Mỹ, sử dụng cách vẽ hình ảnh nổi, dù vẽ trên mặt phẳng 2D, nhưng nhìn không khâc gì trong không gina 3D”.
Lạc Tài Tần mở vài tấm hình cho cô xem. Ngô Diệu nhìn thử, đúng thật, rõ là giữa đường có một chiếc hố lớn, nhưng xe có thể vững vàng đi qua phía trên, cảm thấy rất thần kì.
“Thế này vẽ khó lắm!” Ngô Diệu tán thưởng.
“Rất thú vị”.
Lạc Tài Tần thấy cô cầm muôi, phấn khởi nói, “Lát nữa đặt mua một bộ váy hầu nữ về em mặc thử nhé?”
Cô lườm anh, rồi chạy vào bếp nói tiếp.
Hai người ăn xong bèn lái xe tới công ty quảng cáo của Trương Phi Phi, thấy toàn bộ đại sảnh đã được quét sơn màu trắng, chỉ đợi Lạc Tài Tần vẽ.
Lạc Tài Tần hưng phấn xoa tay, thay bộ quần áo cũ, đi ủng cao su, đội mũ, trông không khác gì mấy thợ quét sơn, rồi bắt đầu làm việc.
Phi Phi ở tầng hai đặt máy quay phim và hỏi, “Em ghi hình lại được không?”
Lạc Tài Tần ra dấy OK với cô.
Ngô Diệu đứng nhìn, trước đây cô chỉ từng nhìn thấy Lạc Tài Tần vẽ tranh vải, lần đầu tiên nhìn anh cầm bình sơn làm việc thế này, thấy rất chuyên nghiệp mà cũng rất đẹp trai.
Lạc Tài Tần xầm lọ xịt sơn màu đen vẽ phác thảo trước, Ngô Diệu lên tầng trên nhoài người ra ngắm.
“Ừm, người làm nghệt thuật đúng là rất hay nhỉ? Lạc việc chẳng khác gì đi chơi, vừa chơi vừa kiếm tiền”. Phi Phi nói với NGô Diêu.
“Đúng đấy. Nhưng chuyện này cần có thiên phú”.
“Haizz....” Phi Phi đột nhiên thở dài, “Con người sống trên đời này, nhũng thứ như thiên phú không thể ước mà có, siêng năng đến đâu đi nữa mà đứng trước thiên phú cũng chỉ là con tép thôi”.
Ngô Diệu cảm thấy Phi Phi dường như có tâm sự, bèn hỏi, “Mày sao thế?”
Phi Phi lắc đầu, “Phiền chết mất”.
“Phiền cái gì?”
“Liêm Khải đó!” Phi Phi bất mãn.
“Hả?” Diệu Diệu nhíu mày, “Anh ấy lại chọc giận mày hả?”
“Không phải anh ấy chọc giận tao”. Phi Phi thở dài. “Là chuyện kết hôn rồi con cái. Mày cũng biết anh ấy là con một, nhà đó rất muốn có cháu, nhưng giờ sự nghiệp của tao vừa mới lên, nên muốn chờ thêm mấy năm nữa”.
“Mày sao thế?” Ngô Diệu ngẩn ra nhìn công ty lớn này. Đây đúng là một vấn đề rất thực tế. Phi Phi cố gắng bao nhiêu năm, vất vả lắm sự nghiệp giờ mới thăng tiến, bị chậm một năm, có lẽ sẽ không còn cơ hội tốt như thế nữa.
“Mày đã bàn bạc với Liêm Khải chưa? Bọn mày còn trẻ mà”.
“Anh ấy cứ nói tùy tao”, Phi Phi nản lòng, “Nhưng anh ấy càng không yêu cầu thì tao càng áy náy. Phải làm sao mới được đây?”
“Mày hỏi ý kiến của tao à?” Ngô Diệu cười tủm tỉm.
“Đương nhiên rồi!” Trương Phi Phi ép sát Ngô Diệu, “Mày có đề nghị nào hay không?”
“Thuận theo tự nhiên thôi! Hãy nói với Liêm Khải suy nghĩ thật của mày và nghe ý kiến của anh ấy!”
“Cũng dúng.....Bọn tao quen nhau cũng chưa được nửa năm mà, bàn chuyện kết hôn thì hơi sớm”. Phi Phi chống cằm nghĩ ngợi, “Đúng rồi, mày và Lạc Tài Tần đã làm chuện đó với nhau chưa?”
“Vớ vẩn!” Ngô Diệu lườm cô bạn một cái.
“Giờ còn chưa làm hả?!”. Phi Phi ôm cổ Ngô Diệu thủ thỉ, “Đừng bảo thủ thế chứ, trước khi kết hôn phải kiểm hàng chứ”.
Ngô Diệu đỏ mặt.
“Nhưng Lạc Tài Tần cũng nhịn giỏi đấy”. Phi Phi hứng thú nhìn Lạc Tài Tần đang bận rộn ở phía dưới, “Tao mà là anh ấy, mày vừa ngon vừa dễ lừa như thế này thì tao đã ăn sạch từ lâu rồi”.
Ngô Diệu ngẩng mặt lên nhìn trời, trước khi kết hôn phải kiểm hàng à.....
Đứng nhìn thêm một lát nữa, công việc của Phi Phi bắt đầu bận rộn, lúc thì tiếp đón khách hàng, lúc lại gọi điện thoại, Ngô Diệu chẳng có việc gì, bèn giúp bạn trông máy quay.....Nhìn Lạc Tài Tần rất chuyên chú qua ống kính, xem ra anh vẽ rất vui vẻ, Ngô Diệu cũng mỉm cười.
“Này, người đang vẽ ở dưới tầng kia là Lạc Tài Tần hả?”
Lúc này có hai nhân viên công ty vừa nói chuyện vừa đi ngang qua.
“Đúng rồi, đẹp trai thật. Lát nữa tới bắt chuyện không?”
“Mày đừng có thấy mà thèm, người ta có bạn gái rồi đó”.
Khi đi ngang qua Ngô Diệu, họ mỉm cười với cô, cô cũng ngượng ngùng đáp lại. Trông mà thèm quá à......
Chương 23
Cảnh Lạc Tài Tần vẽ Graffiti cho Phi Phi rất thú vị, vị trí lại đúng đối diện với cửa lớn bằng kính nên tạo hiệu ứng quảng cáo rất tốt, thu hút không ít người tới xem. Tên công ty quảng cáo sáng tạo này cũng được lan truyền rộng rãi.
Ngô Diệu cùng Lạc Tài Tần về nhà ra mắt bố mẹ, xem như chính thức đưa cô về giới thiệu. Ông bà Lạc hài lòng nhận Ngô Diệu làm con dâu tương lai.
Sau đó mọi người đều bận làm việc và yêu đương, cuối tuần tụ tập, cuộc sống dần đi vào quỹ đạo.
Thi thoảng những ngày rảnh rỗi, Ngô Diệu nghĩ – đã lâu rồi Trâu Thiếu Đông không xuất hiện, có lẽ biết cô đã có người yêu nên không tới làm phiền nữa, đúng là phong cách của hắn ta.
Trưa hôm ấy, Lưu Di xách theo một hộp thức ăn ngon tới cửa hàng Ngô Diệu chuẩn bị cắm rễ cả chiều. Đương nhiên Ngô Diệu rất vui, nói chuyện với Lưu Di, hai người cònchụp ảnh ăn uống linh đình gửi Phi Phi, mấy hôm nay Phi Phi đang bận, nên ghen tị giậm chân bình bịch.
“Diệu Diệu, lúc nào cậu kết hôn với Lạc Tài Tần thế?” Lưu Di bắt đầu lân la hỏi chuyện.
“Không nhanh thế đâu”. Ngô Diệu đút cho Champagne một miếng thịt cua, “Anh ấy vẫn chưa cầu hôn, nhưng mình nghĩ chắc là mùa hè”.
“Ừm....mùa hè à?” Lưu Di ngưỡng mộ, “Mình còn phải đợi một năm nữa”.
“Hả?” Ngô Diệu kinh ngạc, “Là người bí ẩn kia bắt cậu đợi à?”
“Ừ, anh ấy nói phải bận sự nghiệp một năm, xong việc thì mới rước mình về dinh”. Lưu Di hân hoan nói, Ngô Diệu chỉ không hiểu, tại sao Lưu Di vãn không hé răng gì về người bí ân rkia nhỉ? Nhưng theo tin tức đáng tin cậy của Phi Phi, tiền điện thoại tháng nào của Lưu Di cũng rất nhiều, có vẻ cô hay gọi điện thoại quốc tế đường dài, có thể người bí ẩn kia là người nước ngoài!”
Bỗng di động của Lưu Di đổ chuông, cô cầm lên nhìn qua rồi nhíu mày nhấn nút tắt, nhét vào túi rồi tiếp tục ăn hải sản với Ngô Diệu.
dღđ☆L☆qღđ
Nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên.
Lưu Di mắng một câu, “Biến thái!” rồi ăn tiếp.
“Sao thế?” NGô Diệu thấy điện thoại kêu không ngừng, “Có người làm phiền cậu hả?”
“ừ!” Lưu Di bực mình, “Việc của mình thì nhiều, không thể tắt di động được. Tên này phiền thật đấy!”
“Là ai vậy?”
“Là tên Jamie ấy chứ ai, thế nên mình mới ghét bọn Tây!” Lưu Di rất bấn mãn.
Ngô Diệu băn khoăn, Lưu Di nói vậy tức là bạn trai của cô ấy không pahir là người nước ngoài?
Lúc này chuông điện thoại lại kêu bang.
“Phiền quá đi, ăn cơm mà cũng không thoải mái nữa”. Lưu Di tức giận.
“Sao tên Jamie đó quấy rầy cậu thế?” Ngô Diệu thấy khó hiểu, “Không phải cậu ta và Lương Tiểu Mạn vẫn êm ấm sao? Lúc trước mình còn nghe bác gái nói bọn họ chuẩn bị kết hôn gì đó mà?”
“Kết hôn?” Lưu Di cười lắc đầu nguầy nguậy, “Tỉnh lại đi người ơi, tên đó mà kết hôn với chị ta hả? Hắn chỉ muốn tiền của chị ta thì có”.
“Không phải chứ?” Ngô Diệu thấy khó tin, “Không phải Jamie là con nahf quý tộc hả?”
“Con nhà quý tộc thì nhất định có tiền chắc? Thành viên của Hoàng gia thì sao nào?” Lưu Di đảo tròn mắt, “Chỉ có gia tộc hắn lợi hại, tài chính cũng do mấy người bề trên nắm giữ, dù hắn có tài sản thừa kế thì cũng phải đợi mấy ông lớn trong nhà chết đi nhé! Dùng thân thế kia để lừa gạt, mình khinh cái loại đó!”
“Thế hắn đang theo đuổi cậu hả?” Ngô Diệu lo lắng hỏi.
“Ai theo đuổi ai?”
Lúc này Lạc Tài Tần chạy từ ngoài vào.
“Anh về rồi à?”
Hồi chiều Ngô Diệu đột nhiên nói muốn ăn kem, Lạc Tài Tần bèn đi mua cho cô, “TRời lạnh lắm, ăn cẩn thận lại đau bụng”. Lạc Tài Tần mwor hộp kem ra cho cô, bóc thìa đưa qua.
“he he”. Ngô Diệu xúc một thìa ăn, Lạc Tài Tần ngồi bên cạnh, gác cằm lên vai cô, “Anh cũng ăn”.
Ngô Diệu xúc một thìa lên đút cho anh, hai người trông còn ngọt ngào hơn cả kem làm Lưu Di ghen tị, “Này, đừng khoe khoang trước mặt tôi nữa đi!”
Lạc Tài Tần ăn miếng kem xong bèn rút mấy tấm vé ở trong túi ra, đưa cho Ngô Diệu, “Này!”
“Vé vào cửa triển lãm à? Mai anh bận cả ngày hả?”
“Ừ, chắc không thể đón em được. Em cứ loang quanh trong phòng tranh, đứng chung với bọn Phi Phi nhé, chờ anh làm xong thì chúng mình đi ăn cơm, Ngày kia hai ta đi chơi”.
“Vâng”.
Lạc Tài Tần hôn lên má cô ròi chạy đi vẽ tranh.
“Ai, con ranh chết tiệt này làm người ta hâm mộ quá”. Lưu Di chống tay lên má, lắc đầu nhìn Ngô Diệu, “Thế mới nói ông trời không công bằng, những người không tranh giành thì trời lại hẩy cho một người tốt xuống thành đôi, có những người đấu đá cả đời, cuối cùng chỉ uổng công vô ích”.
Ngô Diệu hiểu Lưu Di nói tới Lương Tiểu Mạn, nhưng cô chưa hiểu, mấy ngày trước gặp Lương Tiểu Mạn, thấy chị ta mặt mũi hồng hào rất có tinh thần, cũng rất hiếu thuận với bác gái, hình như bác đã tha thứ cho chị ta, cả nhà vô cùng vui vẻ mà. Về lý mà nói, một người thông minh như Lương Tiểu Mạn, nếu Jamie có ý muốn lừa gạt thì chị ta phải phát hiện ra ngay từ đầu mới đúng. Đằng này cậu ta trắng trợn công khai theo đuổi Lưu Di thế kia mà. Hay là, trí thông minh của phụ nữa đang yêu thật sự về số không?”
Hôm sau là cuối tuần, từ sáng Ngô Diệu đã hẹn Trương Phi Phi và Lưi Di cùng tới bảo tàng mĩ thuật xem triển lãm tranh của Lạc Tài Tần, quy mô của buổi triển lãm lần này rất lớn, rất nhiều người có tiếng trong giới mỹ thuật cũng tham dự. Ngô Diệu, Phi Phi và Lưu Di là người ngoài nghề, hoàn toàn tới để góp vui, Lạc Tài Tần bận nói chuyện với khách khứa. Trâu Thiếu Đông cứ kéo hết vị đại sư này, ông đại sư kia tới giới thiệu....
Lạc Tài Tần và Trâu Thiếu Đông xem như đã chính thức hợp tác, công ty của Trâu Thiếu Đông phụ trách tổ chức các hoạt động như triển lãm tranh cho anh, người sắp xếp các hoạt động chính là Lưu Di. Những việc lên kế hoạch tuyên truyền đương nhiên là công ty quảng cáo của Trương Phi Phi đảm nhiệm.
Đôi khi Ngô Diệu cảm thấy mọi chuyện rất kì khôi, người có thể giúp đỡ Lạc Tài Tần khi bận rộn lại là người hác, mình thì chẳng giúp được gì.......Đúng rồi, chỉ có thể cùng ăn cơm, cùng đi dạo, cùng đi xem phịm với anh....Ba cùng nhỉ?
Thiết kế của phòng triển lãm rất rắc rỗi, những khối hình nhìn vào mà hoa cả mắt......Ngô Diệu phát hiện, Lạc Tài Tần chẳng có lòng dạ nào nói chuyện với khách, cứ nhìn về phía mình suốt. Sợ ảnh hưởng đến công việc của anh, cô bèn kéo Phi Phi đi tìm toilet trong bảo tàng mĩ thuật.
“Diệu Diệu, lúc nãy mày có thấy ông lão người nước ngoài ấy không?” Phi Phi rỉ tai Ngô Diệu, “Ông ấy rất nổi tiếng mày ạ! Nghe nói là thầy của Lạc Tài Tần, là họa sĩ nổi tiếng thế giới đấy!”
“Thế à? Trông như ông già KFC ấy”. Câu nói của Ngô Diệu khiến Phi Phi cười phá lên.
Hai người vào toilet, Ngô Diệu kinh ngạc, đến toilet của vảo tàng mĩ thuật cũng có cảm giác nghệ thuật nữa. Rửa tay xong, Ngô Diệu đứng bên của sổ chờ Phi Phi trang điểm lại.
“Diệu Diệu, tao quyết định rồi!” Phi Phi đọt nhiên lên tiếng.
“Hả? Quyết định cái gì?”
“Thì chuyện kết hôn sinh con với Liêm Khải đó!” Phi Phi đóng nắp hộp phấn lại.
“Thật à?” Ngô Diệu vui sướng nhìn bạn.
“Ừ, mày nói đúng, cứ thuận theo tự nhiên, thế nên tao nói với lão là, có thai thì cứ sinh, đăng kí kết hôm bày tiệc ngay!” Phi Phi nhướn mày có chút đắc ý, “Sinh con không phải phải một năm sao, giờ công việc đang vào quĩ đạo, có thể thư thả, mọt năm sau là có Phi Phi bé hoặc Liêm Khải bé rồi, vui lắm!”
Ngô Diệu thấy mừng thay cho bạn, “ừ! Quyết định thế tốt đấy!”
“Tao quyết định kiểu gì mày cũng nói tốt đúng không?” Phi Phi lắc lắc chiếc vĩ trong tay, “Nhìn Lương Tiểu Mạn rồi lại nhìn sang mày, tao thấy làm phụ nữ thật sự không nên quá mạnh mẽ!”
“Ờ.” Ngô Diệu có chút đắn đo gật đầu, hỏi, “Tiểu Mạn thế nào rồi?”
“AI quan tâm bà ấy ra sao” Phi Phi lắc đầu, “mết mỏi quá rồi, tao không muốn sau này mình cũng như thế”>
“Lư Di nói Jamie là kẻ lừa tiến lừa tình”.
“Tao cũng thấy thế, giờ lời đồn đại nhiều lắm, chỉ tiếc Lương Tiểu Mạn đã bị mờ mắt rồi, chẳng nghe lọt gì vào tai nữa đâu”. Phi Phi lắc đầu, nhìn Ngô Diệu đang thần ra suy nghĩ, “Này, mày đang suy nghĩ gì thế?”
“Mày nói.... .....Lạc Tài Tần thích gì ở tao chứ? Lúc tao ra ngoài với anh ấy, vẫn luôn có cảm gác danh không chính ngôn không thuận”.
“Hả?” Phi Phi thấy buồn cười, “Cái gì thế. Anh ất phải muôn vàn khó khắn mới loại được tên Trâu Thiếu Đông mới theo đuổi được mày mà”.,
Ngô Diệu hẳn nhiên chẳng có chút tự tin gì với bản thân, thở dài nói, “May mà tao không có tiền, cũng không có sắc”. Nói xong bền kéo Phi Phi ra ngoài.
Kể cũng trùng hợp, khi hai người ra khỏi toilet thì trông thấy Lương Tiểu Mạn đang đứng dựa vào lan can cầu thang, trang điểm một cách tao nhã, liếc mắt nhìn cầu thang xoắn ốc ở phía dưới, khóe miệng nhếch lên không biết đang nhìn thứ gì.
Phi Phi và Ngô Diệu nhìn nhau, bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại ở dưới tầng. Phi Phi đưa mắt ra hiệu cho Ngô Diệu – Thiệp mời triển lãm tranh lần này là tao in đấy, không mời Lương Tiểu Mạn đâu, sao bà ấy lại tới hỉ?! Chẳng lẽ mua vẽ vào cửa?! Đương nhiên Ngô Diệu không biết, cô lắc đầu, tiếng nói chuyện ở tầng dưới càng khiến cô chú ý hơn, giọng nói hơi quen, giọng giống của Jamie.
Tiếng nói chuyện của Jamie không lớn, nhưng ai nấy đều nghe rõ ràng, “Tôi biết rồi......Yên tâm, tất cả đều được tiến hành theo kế hoạch! Không phải lo, con mụ ấy rất tin tưởng tôi. Ừm ưm, gái già hơn ba mươi tuổi ấy mà, có đàn ông thì tất nhiên phải nhào lên nhanh rồi, Ha ha”.
Ngô Diệu hơi nhíu mày, câu này thật là.... ...
Phi Phi nhanh nhẹn làm mặt quỷ với Ngô Diệu – Xong rồi, xong rồi, bị bắt quả tang rồi! Ngô Diệu cũng cảm thấy tình hình khác lạ, nhưng chuyện khiến cả hai người kinh ngạc, Lương Tiểu Mạn quay đầu chậm rãi bỏ đi, trên gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cươi.
Cũng lúc đó, Jamie đi lên tầng tên, bước chân nhẹ bẫng dường như tâm trạng rất tốt. Ngẩng đầu lên thấy Phi Phi và Ngô Diệu hắn hơi sững người, rồi sau đó mỉm cười với cả hai, “HI”.
Phi Phi và Ngô Diệu ngượng ngùng kéo khóe miệng , “hi...” Trong lòng ca thán, da mặt tên này dày có số má luôn, đến thế này mà vẫn làm như không có gì cảy ra mới sợ chứ?
Đúng lúc ấy, Lương Tiểu Mạn đã đi tới giữa hành lang, đột nhiên quay người trở lại. Phi Phi khẽ huých Ngô Diệu nháy mắt – Mau trốn đi! Chắc sắp cắn người rồi. Nhưng ngoài sự đoán của hai người, Lương Tiểu Mạn dường như hoàn toàn không nghe thấy cuộc nói chuyện vừa nãy của Jamie, chạy tới kéo cậu ta như con nít.
Jamie có lẽ cũng hơi giật mình, nhưng nhìn nét mặt của Lương Tiểu Mạn, liền biết có lẽ chị ta chưa nghe được gì, thở phào nhẹ nhõm, “Sao em lại tới đây?”
“Em không được tới à?” Lương Tiểu Mạn khẽ nheo mắt lại, nhìn Ngô Diệu và Phi Phi, lại nhìn xuống dưới tầng, chỉ tay vào mũi Jamie, “Này, anh nói đi, có phải lén hẹn hò với con nao khác không hả? Khai thật ra đi!”
“Sao có được!” Jamie vội vàng thề thốt, “Trong lòng tôi chỉ có em, em cũng biết mà!”
Ngô Diệu và Phi Phi vẫn đứng bên cạnh, nghĩ bụng cậu ta ghê thật, trông mà mắc ói!
“Coi như anh thật thà”. Lương Tiểu Mạn lại nhìn Ngô Diệu và Phi Phi, “Diệu Diệu, chúng ta là họ hàng cả, em đừng bao che cho anh ấy nhé”.
“Ờ......” Cả Phi Phi và Ngô Diệu đều không biết nên nói thế nào, lời của Lương Tiểu Mạn roc ràng có thâm ý, đầu óc của cặp đôi này không bình thường à?!
“Làm gì có!”. Jamie ôm Lương Tiểu Mnj, “Đi nào, ra chào hỏi Lạc Tài Tần và Trâu Thiếu Đông, rồi anh đưa em đi ăn nhé?!”
“Được”, Lương Tiểu Mạn hạnh phúc dựa vào Jamie đi ra ngoài, Hia người khuất sau chỗ rẽ, Ngô Diệu và Phi Phi đều bất giác rùng mình!
“Mự ơi”. Phi Phi xát mạnh lên cánh tay, “Biến thái quá đi! Tao nổi hết cả da gà lên rồi”.
“Tiểu Mạn nghe hiểu mà đúng không?” Ngô Diệu cũng cảm thấy chuyện này không bình thường lắm, Lương Tiểu Mạn bây giờ và Lương Tiểu Mạn trước kia cùng là một người sao? Lương Tiểu Mạn là kiểu người có thể tặng bạn trai mấy cái tát chỉ vì anh ta nhìn đứa con gái khác mà!
“Tao có sự cảm!” Phi Phi nheo mắt chậc lưới mấy cái với Ngô Diệu, :Có kịch hay để xem rồi! Chắc chắn đấy!”
Triển lãm tranh hôm ấy rất thành công. Kết thúc một ngày bận rộn, Lạc Tài Tần liền đưua Ngô Diệu đi ăn một bữa thịnh soạn. Sau bữa cơm, ghai người dắt tay nhau về.
Ngô Diệu kể lại cho Lạc Tài tần nghe chuyện mình thấy chiều nay, nghe xong anh cũng không hề kinh ngạc, “Chắc cậu Jamie kia thảm rồi”.
“Tiểu Mạn biết Jamie lừa gạt mình, sao vẫn còn muốn ở bên cậu ta? Chi ấy muốn làm gì?”.
“Làm gì à?” Lạc Tài Tần sờ cằm, “chắc chị ta muốn báo thù, hoặc là làm kiểu màu cho cậu ta xem”.
“Cứ sống bình thường đi, sao cứ làm như phim trinh thám vậy?” Ngô Diệu ngẩng đầu lên nhìn anh, ‘Em còn nghĩ rằng dạo này chị ấy muốn sống yên ổn cơ, đã có tiền có quyền rồi, sống cho tử tế chút. Vậy mà.....”.
“Cuộc sống bình thường của người khác em nhìn thì thấy giống phim trinh thám, còn trinh thám của em, người khác nhìn chỉ là cuộc sống bình thường thôi”.
Ngô Diệu sững người, “Ừm.....cách nói này thú vị lắm”.
Được sự trợ giúp của cảnh đêm trên phố nụ cười của Lạc Tài Tần trở nên đặc biệt dịu dàng hơn.
“Giờ đã hiểu chứ?” Lạc Tài Tần nhéo tai cô.
“Hiểu gì?”
“Lí do anh vừa gặp đã yêu em”.
Chương 24
Gần đây, Ngô Diệu trở nên bận rộn, vừa hẹn hò với Lạc Tài Tần, lại vừa phải giúp Phi Phi chuẩn bị đính hôn, Phi Phi sắp đính hôn với Liêm Khải mà công việc của cô vẫn chất chồng, bố mẹ Phi Phi đều mất sớm, thế nên Ngô Diệu giao chuyện buôn bán trong cửa hàng cho bà Ngô, giúp Phi Phi chuẩn bị lễ đính hôn và sửa sang lại nhà cửa. Bởi thế mà lúc nào Liêm Khải cũng trêu Lạc Tài Tần, “Thấy chứ, chị em nhà người ta còn có nghĩa khí hơn anh em mình đấy!”
Sau khi tổ chức triển lãm tranh, danh tiếng của Lạc Tài Tần càng lúc càng lớn, làm hết việc xong anh lại bận rộn chuẩn bị kết hôn với Ngô Diệu.
Anhh không muốn như Liêm Khải, đính hôn trước, có con rồi mới cưới, mà muốn rước thẳng Ngô Diệu về dinh, rồi từ từ chăm.
Hôm đó vừa đúng thứ hai, là buổi sáng Ngô Diệu không mở cửa hàng, mà giúp Phi Phi mua bát đũa và chăn ga gối nệm. Người phương Nam có vài nguyên tắc, ví dụ như, bát đũa phải do nhà gái chuẩn bị, lỡ như sau này có đánh chửi hnhau, bên nhà trai không thể nói cô dâu ăn cơm nhà họ được.
Trước đó Phi Phi đã đặt một bộ đồ ăn bằng sứ in hoa nhí mày lam, rất tinh xảo, hôm nay Ngô Diệu đi lấy giúp cô, Chúng kết hợp hài hòa với mấy thứ rèm cửa và khăn trải bàn cùng kiểu dáng. Nếu đã chung sống với nhau thì nhà cửa phải trang trí lại một chút mới có cảm gác mới mẻ, thế thì chú rể sẽ càng thương yêu cô dâu, dù là kết hôn hay đính hôn!
Ngô Diệu xách túi to túi bé, chạy qua chạy lại trong khu phố buôn bán. Cô vừa từ một cửa hàng bán hàng dệt thổ cẩm đi ra thì trông thấy Trâu Thiếu Đông, Xe Trâu Thiếu Đông dừng lại ven đương, vừa xuống xe thì thấy Ngô Diệu, hắn cũng hơi sững người, “Sao em lại ở đây?”
Ngô Diệu cầm móc rèm cửa sổ theo kiểu truyền thống mới mua lắc lắc trước mặt Trâu Thiếu Đông. Trâu Thiếu Đông bất đắc dĩ cười cười, “Chuẩn bị sửa sang nhà cửa nhanh thế à? Lúc nào cưới vậy?”
“Không........Mua cho Phi Phi đấy?” Ngô Diệu xếp gọn lại đồ, cầm danh sách nhìn một lượt, chuẩn bị tìm một cửa hàng khác.
Trâu Thiếu Đông trông thế thì không kìm được một cái nhíu mày, ‘Lạc Tài Tần đâu?”
“Tối qua anh ấy thức suốt đêm, chắc đang ở nhà ngủ rồi. Bên kia là phía đông à?”
Trâu Thiếu Đông bất lực nhìn cô, “Em có biết tỉ lệ tội phạm ở đây rất cao không!”
“Thật ả?” Ngô Diệu hoảng sợ.
“Anh không nói giết người đốt nhà gì, ý anh là trộm cướp ấy!” Trâu Thiếu Đông chỉ tay vào Ngô Diệu, “Anh xin em đấy, lúc đi đường thì mắt nhìn phía trước, đừng nhìn đông nhìn tây được không? Người ta nhìn thấy mắt em đảo láo liên là biết em không quen đường, là người không có chủ kiến, thật thà lại dễ lừa!”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian